Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.Chưa nổi, đồng chí ạ.Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành.Không, cháu không phản đối, con không phản đối.Bây giờ, hãy trở lại là bạn.Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.
