Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén.Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.Lại còn hăng nữa chứ.Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ.Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ.
