Và thế là chàng ca sĩ đã trò chuyện hết sức cởi mở như chính con người thật của mình.Nhưng người khách làm tôi bất ngờ nhất, không ai khác hơn là Robert Mitchum.Thế nên tôi tiếp tục nói:Vì thế phải chuẩn bị trước một chương trình càng cụ thể càng tốt.Chúng ta có khiếu ăn nói thì tốt, nếu không có cũng chẳng sao.Hai tiếng Xin chào được thốt lên lập bập và nhỏ xíu.Cuộc trò chuyện tự nhiên và chân thành như thế thì mới thích chứ! Dĩ nhiên nó không chữa được tật nói lắp, cũng không thay đổi được xuất xứ của một anh chàng nhà quê, nhưng nó giúp bạn tạo được lòng tin ở người đối diện.Tôi có quen một vị sếp cứ để dồn đống công việc rồi đến khi cấp bách mới quáng quàng cả lên, căng thẳng thần kinh và lại trút hết mọi sự bực bội lên đầu cấp dưới.Ý của tôi không phải là bạn phải làm một diễn văn hoàn chỉnh trong đầu trước khi bước lên bục micro.Tôi nói: :Ông biết hôm qua tôi đã làm gì không, ông Colonel?