Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc.Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt.Bạn muốn về nhà viết quá.Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào.Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.
