Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn.Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.