Lúc bà 18 tuổi, mẹ bà bị tai nạn và đã chết, bà phải gánh vác trách nhiệm của một người chủ gia đình, làm một nhà báo tự do và làm kẹo thái để tràn trải chi phí sinh hoạt cho 5 anh chị em trong gia đình.Ông đi từ căn hộ này sang căn hộ khác , từ vùng này sang vùng khác, từ nhà máy này sang nhà máy khác, từ con đường này sang con đường khác để bán bảo hiểm.Bạn không bao giờ có thể bỏ cuộc”.Nhưng tôi e rằng chính điều chúng ta biết mới là một bài học lớn.Đoạn thơ tôi trích dưới đây sẽ làm sáng tỏ điều này:Suốt thời gian đó, ông được biết được dưới cái tên Nguyễn Ái Quốc.“Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi vẫn còn đủ cha mẹ, dù một người bị mù, còn một người mắc bệnh tâm thần, khi một ngày nọ tôi nhìn thấy một đứa trẻ khóc trước một quan tài của cha mẹ chúng.Từ 30 tuổi đến 40 tuổi, ta bắt đầu có được một số hiểu biết, kinh nghiệm và kĩ năng.Gan của bà bị rách và một phần cánh tay gần vai bị nứt và bị gãy.( Điều tệ hại nhất mọi người vẫn làm vào buổi sáng là đọc báo).
