Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Và có một cái đầu luẩn quẩn.Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế.Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì.Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.Tôi làm độc giả cho tôi.Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).Có một thứ bất biến, đó là tất cả.
