Có thể bạn đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn sẽ kể.Chúng tôi chỉ còn biết kêu trời, không biết những người nghe đài hôm ấy có kêu trời hay không…Tháng giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire (Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động đất.Bởi thế các chương trình của Regis và Kathie Lee rất sinh động và đầy cảm xúc.Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói.Vì đôi khi sự im lặng còn đáng giá hơn hàng ngàn câu nói.Một Al Gore trong chính trị khác với một Al Gore ở đời thường.Hay khủng khiếp hơn là sẽ bị thu hồi giấy phép rồi dẹp luôn.Bạn đã thấy việc lắng nghe quan trọng như thế nào rồi chứ? Tôi đã không cứng nhắc chỉ hỏi theo một cẩm nang soạn sẵn.Thật ra tối hôm ấy khách mời của tôi là Bill Hartack, một vận động viên đua ngựa.
