Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không.Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.Cái bệnh thơ nó loạn lắm.Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.
