Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.Nhưng mà chắc là ra được thôi.Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện.Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.Dù đôi khi như leo cột mỡ.Đừng sa sầm mặt như thế.