Nó là một sự phối màu khá đẹp.Tôi yêu và thương bác tôi.Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.Mình không bao giờ thả.Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.Người ta, người ta lấy đấy chứ.Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.