Mấy người này trông nhát lắm.Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu.Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng.Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ.Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn.