Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông.Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không.Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở.Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.Ông anh cũng làm theo.Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.
