Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng.Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.Bác không hài lòng một tí nào.Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.Có gì để thanh minh.Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.