Một câu phương ngôn Đức nói: "Không có nỗi vui nào hoàn toàn đầy đủ bằng cái vui hiểm ác được thấy kẻ trước kia mình thèm muốn địa vị, nay bị sa cơ lỡ bước".Những lời tôi khen làm cho thầy cao lên được vài phân.Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa.Và "ông Copper" thích được gọi như vậy lắm.Ông Gaw không đòi mà được.Một người làm công già rưng rưng nước mắt nói rằng, ngày hôm đó là ngày sung sướng nhất của ông từ hai năm nay.Trước khi từ giã ông, thì ông đã bán cho tôi một tấm thẻ hội viên."Ông trả công tôi; vậy tự nhiên tôi phải làm vừa ý ông.Không có chi làm đẹp lòng họ bằng.Cách đây hai mươi lăm thế kỷ.