Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.Bởi cô ta làm giáo viên.Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch.
