Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng.Hôm nay chị bạn ra viện.Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác.Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử.Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.Cô không dám nhìn vào ai.Đây là một sự tham lam.Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng.