Lần đó - một lần quan trọng lắm, một cơn khủng hoảng trong đời tôi - tôi thấy những cơn mơ mộng, dự định về tương lai và những việc làm trong nhiều năm của tôi tan ra như mây khói.Cho đến năm 12 tuổi, mỗi năm tôi không có cắc rưỡi để tiêu riêng.Tôi rán tím cách cho bớt lỗ.Tôi không hề thấy ông đổi một viên chức chỉ vì khác chánh kiến hay vì tư thù.Nếu có một phụ nữ nào đã đính hôn với Mạo hiểm thì chính bà vậy.Nhiều người mệt tới nỗi lăn ra ngủ, không kịp ăn.Ông là con một nhà cực nghèo.Chỉ xin Chúa dắt con từng bước.Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng.Chưa bao giờ tôi ăn lễ đó trong cảnh cô độc, cho nên năm ấy tôi thấy nó tới mà ghê.